Từ "man phương" trong tiếng Việt có nguồn gốc từ chữ Hán, thường được dùng để chỉ những nhóm người sống ở những vùng xa xôi, hẻo lánh, có nền văn hóa và phong tục tập quán khác biệt so với các nền văn hóa chính thống. "Man" có nghĩa là "mọi rợ", tức là những người sống tự nhiên, chưa bị ảnh hưởng nhiều bởi văn minh. "Phương" có nghĩa là "vùng" hoặc "khu vực". Khi kết hợp lại, "man phương" thường được hiểu là "những vùng đất của người mọi rợ".